Anh sẽ không gồng mình lên để làm một người khác nữa, vì anh muốn mình soi vào đáy tâm hồn mình, và chấp nhận sự thật rằng chúng ta đã chia tay nhau...
Anh sẽ không gồng mình lên nữa nhé.
Anh cũng chẳng biết rằng mình rồi sẽ đến đâu? Sẽ làm gì, và sẽ như thế nào? Thời gian chẳng bao giờ có thể giúp chúng ta tìm ra câu trả lời, chỉ có thể làm cho nỗi đau đóng thành một cái sẹo to đùng và xấu điên lên được. Nhưng em đã không biết rằng anh rất tự hào với chiếc sẹo đó, vì đó là minh chứng cho một thời anh đã dám yêu, và thật sự tranh đấu cho tình yêu của mình.
Em đã từng nói hãy bắt đầu biết yêu ai đó ngay khi anh quên được em, và em cũng sẽ làm điều tương tự. Nhưng em không biết rằng anh đã bắt đầu điều đó sớm hơn em tưởng rất nhiều, nhưng anh nhanh chóng nhận ra, tình yêu rất ít, nhưng những thứ na ná tình yêu thì rất nhiều, và anh đã có đủ một "bộ sưu tập" những thứ na ná đó.
Tình yêu với anh bây giờ, cũng giống như là một cơn gió, thoảng qua rất nhanh, chỉ kịp để lại một chút hương vị của lá khô, của hương hoa rồi bay đi mất, mà không để lại một chút hạt mầm nào cho mảnh đất khô cằn này để nó có thể mọc lên một bụi cây nào đó bất kỳ, chứ đừng nói là một cây hoa Thạch Thảo như em từng nói. Những bụi hoa Thạch Thảo, mộc mạc, giản đơn nhưng bền bỉ và mãnh liệt sức sống như tình yêu.
Anh đã từng trách em rất nhiều, rất nhiều, nhưng rồi ngày hôm qua, anh đã biết rằng em còn chưa đủ dũng cảm để chấp nhận một người con trai khác, dù thời gian đã trôi qua rất lâu. Anh mới thấy mình thật sự quá ích kỷ, đôi khi người ta cứ nghĩ rằng mình đúng, mà không nhận ra rằng thế giới không có gì là tuyệt đối. Hôm qua anh đã đúng, nhưng có gì đảm bảo rằng anh sẽ mãi mãi đúng? Không có gì cả…
Cuộc sống là một chuỗi những điều rất phức tạp, đôi khi anh ước sao cuộc sống đơn giản như là một cộng một là hai. Khi đó, anh sẽ biết cách để giải mã trái tim phức tạp và bướng bỉnh của mình, rồi bắt nó phải nghe theo lý trí. Biết phải làm sao, khi trái tim vẫn còn thổn thức lời yêu, còn lý trí bắt ta phải quên đi? Ai có thể chỉ cho anh cách để giải mã nó? Em chăng? Hay một người nào đó? Không! Không ai cả.
Anh đã từng đọc ở đâu đó rằng tình yêu có sức mạnh vượt qua mọi thử thách. Nhưng biết sao được, khi người ta không có đủ quyền năng để sử dụng sức mạnh đó. Anh biết, (dù thật đau đớn), rằng chúng ta nhất định sẽ không trở về như ngày xưa, mà sẽ đi trên hai con đường khác nhau. Vậy nên hãy bắt đầu yêu một ai đó khi em đã có thể quên được anh như em đã nói. Ít ra điều đó sẽ tốt cho em, và cho cả những áy náy từ tận sâu trong tâm hồn anh nữa. Vì anh thực sự quá sợ mỗi khi gồng mình lên để chứng tỏ mình là người mạnh mẽ rồi.
Anh sẽ không cố gồng mình lên nữa nhé. Sẽ không cố gồng mình lên để làm ra vẻ rằng mình không nhớ đến em, hoặc cố tỏ ra rằng mình đã vượt qua tất cả. Anh sẽ không cố gồng mình lên để làm một con người khác nữa. Anh chỉ muốn là chính mình thôi!!!
(Sưu tập)